XF9F-6Chiếc nguyên mẫu F9F Cougar. Có ba chiếc được chế tạo.
F9F-6Phiên bản sản xuất đầu tiên, được giao từ giữa năm
1952 đến
tháng 7 năm
1954. Trang bị bốn pháo M2 20 mm trước mũi và mang được hai bom 454 kg (1000 lb) hoặc thùng nhiên liệu vứt được 570 L (150 US gallon) dưới cánh. Đa số được trang bị ăn-ten dẫn đường UHF dưới mũi, một số có vòi
tiếp nhiên liệu trên không. Được đặt lại tên là
F-9F vào năm
1962. Có 646 chiếc được sản xuất.
F9F-6PPhiên bản trinh sát với máy ảnh trước mũi thay cho các khẩu pháo. Sau khi được rút khỏi hoạt động thường trực, nhiều chiếc được sử dụng làm mục tiêu không người lái để huấn luyện chiến đấu đặt tên là
F9F-6K, hoặc là máy bay điều khiển mục tiêu giả đặt tên là
F9F-6D. Hai kiểu này được đặt lại tên tương ứng là
QF-9F và
DF-9F vào năm
1962. Có 60 chiếc được sản xuất.
F9F-6PDTên đặt lại cho những chiếc F9F-6P cải biến thành máy bay điều khiển mục tiêu giả.
F9F-9K2Là phiên bản cải tiến các mục tiêu giả F9F-6K. Chúng được đặt lại tên là
QF-9G vào năm
1962.
F9F-7Phiên bản Cougar sản xuất hàng loạt tiếp theo. Trang bị động cơ
Allison J33 thay cho kiểu Pratt & Whitney J48, nhưng loại J33 lại tỏ ra kém mạnh mẽ và kém tin cậy hơn so với J48. Đa số được cải biến lại để trang bị động cơ J48, nên không thể phân biệt chúng với những chiếc F9F-6. Chúng được đặt lại tên là
F-9H vào năm
1962. Có 168 chiếc được sản xuất.
F9F-8Là phiên bản máy bay tiêm kích cuối cùng. Thân được kéo dài thêm 200 mm (8 in), cánh được cải tiến có bề rộng và diện tích cánh lớn hơn nhằm cải thiện tính năng bay ở tốc độ thấp và
góc tấn lớn cũng như thêm chỗ cho các thùng nhiên liệu. Chúng được giao từ
tháng 4 năm
1954 đến
tháng 3 năm
1957; đa số được trang bị vòi
tiếp nhiên liệu trên không, và những chiếc được sản xuất đời sau có khả năng mang bốn
tên lửa không-đối-không AIM-9 Sidewinder dưới cánh. Đa số những chiếc sản xuất đời đầu sau đó được cải biến theo cấu hình này. Một số chiếc được gắn thiết bị ném
bom nguyên tử. Chúng được đặt lại tên là
F-9J vào năm
1962. Có 601 chiếc được sản xuất.
YF9F-8BChiếc nguyên mẫu tiêm kích-tấn công một chỗ ngồi. Có một chiếc F9F-8 được cải biến thành YF9F-8B. Sau được đặt lại tên là
YAF-9J.
F9F-8BPhiên bản F9F-8 được cải biến thành máy bay tiêm kích-tấn công một chỗ ngồi. Sau được đặt lại tên là
AF-9J.
F9F-8PPhiên bản trinh sát hình ảnh, được giao hàng từ năm
1955 đến năm
1957. Chúng chỉ phục vụ một thời gian ngắn cho đến năm
1960, nhưng một số được giữ lại trong các phi đội trừ bị. Có 110 chiếc được sản xuất.
Máy bay huấn luyện
F9F-8THải quân Mỹ sở hữu phiên bản huấn luyện hai chỗ ngồi này từ năm
1956 đến năm
1960. Chúng được sử dụng trong việc huấn luyện nâng cao, huấn luyện vũ khí và huấn luyện tàu sân bay, và phục vụ cho đến năm
1974. Chúng được trang bị một cặp pháo 20 mm và có thể mang đủ tải trọng bom hay tên lửa. Chúng được đặt lại tên là
TF-9J vào năm
1962. Có 377 chiếc được sản xuất.
YF9F-8TTên gọi một chiếc F9F-8 được cải biến thành chiếc nguyên mẫu hai chỗ ngồi dùng trong việc phát triển phiên bản huấn luyện F9F-8T. Sau được đặt lại tên là
YTF-9J.
NTF-9JTên gọi hai chiếc TF-9J được sử dụng trong các nhiệm vụ thử nghiệm đặc biệt.